Ngày xưa có một người đàn bà nghèo sinh
được một con trai. Khi đứa trẻ ra đời người ta nhìn thấy chỏm đầu của nó còn
nằm trong bọc nhau, người ta tiên tri là năm mười sáu tuổi nó sẽ lấy được công
chúa.
Thời gian đó nhà vua đang muốn hiểu lòng dân nên di hành. Nhà vua hỏi dân
làng rằng trong làng có sự gì lạ không, họ tâu:
- Gần đây ở làng có một bé trai khi sinh ra chỏm đầu
còn nằm trong bọc nhau, người ta tiên tri là năm mười sáu tuổi nó sẽ lấy được
công chúa.
Vốn tính độc ác, nghe nói vậy nhà vua tức lắm, liền
đến ngay nhà bố mẹ đứa trẻ, làm ra vẻ thương người thích trẻ, vua nói:
- Các bác nghèo khó, để tôi nuôi nấng dạy dỗ cháu cho.
Hai vợ chồng nhà kia trước còn từ chối, nhưng rồi thấy
người lạ mặt đưa cho nhiều vàng nên họ nghĩ:
- Thằng con trai mình chắc là một đứa tốt số, lại được
nuôi nấng dạy dỗ nữa thế nào cũng làm nên sự nghiệp. Nên cuối cùng hai vợ chồng
cũng bằng lòng trao con cho người lạ mặt.
Vua đặt đứa
bé vào một cái hòm và tiếp tục lên đường. Tối một chỗ nước sâu, vua cho ném hòm
xuống nước, trong bụng nghĩ:
- Thế là ta đã giải thoát cho con gái ta khỏi anh
chàng rể bất đắc dĩ này.
Nhưng cái hòm không chìm, nó nổi trôi theo dòng nước -
như một chiếc tàu con và không có một giọt nước nào thấm vào trong. Hòm cứ trôi
lềnh bềnh như vậy, hòm bị mắc lại ở cối xay nước cách kinh thành hai dặm. May
đúng lúc đó thì thằng bé xay bột trông thấy, nó lấy câu liêm mắc kéo vào, lòng
mừng sẽ vớ được vàng châu báu, nhưng khi mở hòm ra chỉ thấy một đứa bé khỏe
mạnh, khôi ngô. Nó bế đứa bé cho hai vợ chồng chủ cối xay.
Hai vợ chồng này không có con nên rất mừng và nói:
- Đúng là trời còn thương vợ chồng nhà mình.
Đứa bé lớn lên trong sự thương yêu đùm bọc của hai vợ
chồng chủ cối xay.
Một hôm, trời mưa to vua phải vào nhà xay để tránh
mưa. Vua hỏi hai vợ chồng người xay bột có phải chàng trai cao lớn là con trai
họ không. Họ đáp:
- Tâu bệ hạ
không phải. Đó là đứa trẻ nhặt được cách đây mười sáu năm. Nó nằm trong một cái
hòm trôi dạt theo dòng nước và mắc lại ở cửa cổng nhà xay. Thằng bé phụ việc
nhà chúng tôi trông thấy và vớt nó lên. Vua nghĩ ngay tới đứa bé tốt số mà mình
đã ra lệnh vứt xuống nước, vua nói:
- Các ngươi là những người dân hiền lành, ta muốn nhờ
đứa con trai của các ngươi mang thư đến cho hoàng hậu được không? Đây ta thưởng
cho hai đồng tiền vàng về chuyện đó.
Bố mẹ nuôi thưa: - Vâng, chúng tôi xin làm theo ý nhà
vua.
Đứa con trai được bố mẹ dặn chuẩn bị đi đưa thư. Trong
thư nhà vua gửi cho hoàng hậu ghi: "Khi nhận được thư này thì hãy giết
ngay tên đưa thư và đem chôn. Phải thi hành lệnh này trước khi ta về."
Chàng thanh niên cầm thư và lên đường ngay, nhưng dọc
đường chàng bị lạc ở trong cánh rừng rộng lớn. Trong bóng đêm chập chùng, chàng
thấy có một ánh đèn le lói, cứ hướng ấy mà đi, lại gần thì đó là một căn nhà
nhỏ. Bước vào nhà, chàng thấy một bà lão đang ngồi bên lò sưởi. Sự xuất hiện
của chàng làm cho bà lão giật mình hoảng sợ và cất tiếng hỏi:
- Con từ đâu tới đây? Con muốn đi đâu nữa?
Chàng trai đáp: - Con từ nhà xay tới đây. Con được
lệnh mang thư tới cho hoàng hậu. Con xin ngủ lại đêm nay ở đây, vì con bị lạc
trong rừng.
- Tội nghiệp con quá. Con đã lạc vào nhà của bọn cướp.
Chúng về chúng sẽ giết con mất.
Chàng trai
nói: - Ai về cũng vậy thôi, cháu chẳng sợ. Cháu mệt lắm, không thể nào nhấc
chân đi tiếp được nữa.
Thế là chàng duỗi chân lăn ra ngủ ngay trên ghế dài.
Lát sau bọn cướp lục tục kéo về, chúng giận dữ hỏi người lạ nào mà lại dám nằm
ngủ ở đó. Bà lão nói:
- Trời ơi! Thằng bé chẳng có tội tình gì đâu, nó phải
mang thư cho hoàng hậu nhưng lại bị lạc trong rừng, thấy nó tội quá nên tôi bảo
nó ở lại đây.
Bọn cướp bóc ngay thư ra đọc, thấy nói phải giết ngay
người mang thư. Vốn tính nhẫn tâm nhưng tên cướp cũng động lòng thương, hắn xé
ngay bức thư kia, viết ngay một bức thư khác nói khi người đưa thư này tới thì
phải tổ chức cưới gả công chúa cho người đó trước khi nhà vua về. Rồi bọn cướp
cứ để mặc chàng ngủ yên trên chiếc ghế dài cho đến sáng.
Sáng hôm sau, khi chàng tỉnh giấc bọn cướp lại đưa cho
chàng bức thư và còn chỉ cho chàng đường đi tới hoàng cung.
Nhận được thư của nhà vua, hoàng hậu tổ chức ngay lễ
cưới cho anh chàng đưa thư tốt số. Lễ cưới được tổ chức linh đình trong hoàng
cung. Công chúa sống hạnh phúc và mãn nguyện bên người chồng đẹp trai và vui
tính.
Sau đó ít lâu nhà vua mới về tới hoàng cung, lúc đó
mới biết rằng lời tiên tri đã thành sự thực, lễ thành hôn với công chúa đã được
thực hiện. Vua hỏi:
- Sao lại thế này nhỉ? Trong thư ta ra lệnh hoàn toàn
khác cơ mà.
Hoàng hậu lấy thư đưa cho nhà vua xem. Xem thư vua
biết ngay là thư đã bị đánh tráo, bèn cho gọi chú rể tới hỏi bức thư chính nhà
vua viết đâu, sao lại mang bức thư này đưa cho hoàng hậu. Chàng trai thưa:
- Tâu bệ hạ, con không biết gì về chuyện đó. Chắc ban
đêm trong lúc con ngủ say ở trong rừng thì có người đã tới đánh tráo thư.
Nổi trận lôi đình nhà vua nói lớn:
- Tại sao câu chuyện lại dễ như vậy nhỉ? Ai muốn lấy
được công chúa người đó phải xuống âm phủ lấy ba sợi tóc vàng của con quỷ mang
về đây cho ta. Nếu ngươi làm nổi điều đó thì vẫn có thể trở lại hoàng cung sống
bên công chúa.
Vua định làm như thế để nhanh chóng tống khứ vĩnh viễn
chàng trai kia. Nhưng đứa trẻ tốt số kia lại nói:
- Chắc chắn
ba sợi tóc vàng của con quỷ con sẽ lấy được, con đâu có sợ quỷ.
Ngay sau đó chàng chào mọi người và lên đường. Vừa mới
đặt chân tới cổng thành một thành phố lớn, chàng bị lính canh gặng hỏi: Chàng
làm nghề gì và còn biết làm gì nữa ngoài nghề chính.
Chàng đáp: - Mọi sự trên đời ta đều biết.
Tên lính canh nói tiếp:
- Thế anh vui lòng bảo giùm cho chúng tôi biết, tại
sao giếng ở chợ chúng tôi trước kia luôn luôn chảy ra toàn rượu vang, nay giếng
cạn khô, nước cũng chẳng có huống chi là rượu.
Chàng nói: - Rồi các anh sẽ biết tại sao. Chờ khi tôi
về, tôi sẽ nói cho biết.
Rồi chàng lại tiếp tục lên đường. Tới trước cổng thành
một thành phố khác, lính canh lại hỏi chàng giỏi nghề gì và còn biết làm gì nữa
ngoài nghề chính.
Chàng lại nói: - Mọi sự trên đời ta đều biết.
Lính canh nói: - Thế anh vui lòng bảo cho chúng tôi
biết, tại sao cây táo ở trong thành này khi xưa tốt tươi, ra toàn táo vàng, nay
nó trơ trụi, ngay một chiếc lá cũng không có.
Chàng đáp: - Rồi các anh sẽ biết tại sao. Chờ khi tôi
về, tôi sẽ nói cho biết.
Chàng lại tiếp tục lên đường. Tới bờ một con sông lớn,
người lái đò hỏi chàng làm nghề gì và còn biết làm gì nữa ngoài nghề ấy.
Chàng đáp: -
Mọi sự trên đời ta đều biết.
Người lái đò
nói: - Thế anh vui lòng bảo cho tôi biết, tại sao tôi cứ phải chở đò cho khách
qua lại khúc sông này mà chẳng thấy có ai tới thay phiên.
Chàng trai
đáp: - Rồi bác sẽ biết tại sao. Chờ khi tôi về, tôi sẽ nói cho biết.
Qua tới bờ
sông bên kia, chàng thấy đường đi xuống âm phủ. Cổng âm phủ tối om, ám khói bám
khắp mọi nơi. Con quỷ không có nhà. Chỉ có bà giúp việc đang ngồi trên một chiếc
ghế bành rộng, dáng không có vẻ độc ác. Bà hỏi:
- Con muốn
chi ở đây?
- Con muốn
lấy được ba sợi tóc vàng của quỷ, nếu không thì con sẽ mất vợ.
- Ý muốn ấy
táo tợn đấy. Con quỷ về nhà mà thấy con ở đây thì con mất đầu đấy. Nhưng thôi,
thấy con cũng dễ mến, ta sẽ tìm cách giúp cho.
Bà làm phép
biến chàng thành con kiến và dặn:
- Hãy nấp ngay trong nếp váy
của ta thì sẽ an toàn.
Chàng đáp: - Vâng thế thì hay
quá. Nhưng con có ba điều muốn biết. Một là cái giếng chảy ra toàn là rượu
vang, bỗng dưng cạn khô, không có lấy một giọt nước? Hai là tại sao cây táo ở
thành phố kia trước xanh tươi, ra toàn quả vàng, bỗng dưng trơ trụi, ngay một
cái lá cũng không có? Ba là tại sao bác lái đò kia cứ phải chở khách qua lại
một khúc sông mà không có ai tới thay phiên?
Bà già nói: - Ba câu hỏi này
khó thật. Con hãy thật im lặng, lắng tai nghe những điều con quỷ nói.
Trời vừa sẩm tối con quỷ về
nhà. Vừa mới bước chân vào nhà nó đã phát hiện ra ngay có mùi gì lạ. Nó hỏi:
- Quái, ta ngửi như có mùi
thịt người, có phải đúng thế không?
Nó tự đi lùng sục khắp các xó
nhưng chẳng thấy gì. Bà lão giả tảng la nó:
- Nhà vừa mới quét dọn ngăn
nắp, vừa về nhà mà đã làm lộn xộn rồi. Lúc nào cũng chỉ nghĩ tới mùi thịt
người. Nào ngồi xuống đi mà ăn bữa tối.
Ăn uống xong, con quỷ thấy thấm
mệt, nó tựa đầu vào gối bà già và bảo bà bắt chấy cho nó. Mới được một lát nó
đã ngủ say thở ngáy rất to. Lúc đó bà già mới nhổ một sợi tóc vàng của nó và để
sợi tóc sang bên cạnh. Bị đau con quỷ giật mình hỏi:
- Ái, bà tính làm gì thế?
Bà lão nói: - Tôi nằm mộng
thấy sự chẳng lành, sợ quá nên tôi nắm tóc anh đấy.
Con quỷ nói: - Bà mộng thấy
cái gì đấy?
- Tôi nằm mộng thấy một cái
giếng ở chợ đang chảy ra toàn rượu vang bỗng nó cạn khô, đến một giọt cũng
không có. Không hiểu ai là người gây ra chuyện ấy?
Con quỷ đáp: - Có gì đâu, ở
đời nếu biết thì đâu có nên chuyện. Ở dưới đáy giếng có một con cóc ngồi núp
trong khe một tảng đá lớn. Giết con cóc đó đi thì rượu vang lại chảy ra.
Bà lão lại tiếp tục bắt chấy
cho con quỷ. Đợi lúc nó ngủ say, tiếng ngáy rung cả kính cửa sổ, bà già lại nhổ
sợi tóc thứ hai. Đau quá con quỷ cáu la:
- Trời, sao đau thế, bà làm gì
đấy?
Bà lão đáp: - Xin đừng cáu
giận nhé. Tôi đang mơ bỗng giật mình tỉnh dậy đấy.
Con quỷ hỏi: - Lại mộng gì
thế?
- Trong mơ tôi thấy ở vương
quốc có một cây táo đang tươi tốt, ra toàn quả vàng, bỗng dưng nó tàn lụi, một
cái chồi, một cái lá cũng không có, thế là nguyên nhân tại sao?
- Có gì đâu, ở đời nếu biết
thì đâu có nên chuyện. Có một con chuột đang gặm gốc cây. Giết con chuột đó đi
thì cây lại ra quả vàng. Nếu cứ để chuột gặm rễ cây như thế thì cây sẽ lụi chết
hẳn. Này, nhưng bà đừng có mộng mị gì nữa nhé, để cho tôi ngủ yên tí nào, nếu
còn đánh thức tôi dậy nữa tôi cho cái bạt tai đấy.
Bà lão hứa sẽ để ngủ yên và
lại bắt chấy cho nó. Khi nó ngủ đã say và ngáy, bà cầm chặt chân một chiếc tóc
và nhổ sợi tóc thứ vàng ba. Đau quá con quỷ vung tay vùng dậy toan bạt tai bà
lão, bà lão ngọt lành với nó:
- Khổ nỗi toàn ác mộng thì
biết làm thế nào?
Con quỷ trở nên tò mò, nó hỏi:
- Thế bà mộng thấy gì mà ghê vậy?
- Trong mơ tôi nghe thấy một
người chèo đò than rằng tại sao bác ta lại cứ phải chèo đò chở khách qua lại
mãi mà không có người tới thay. Ai là người gây ra chuyện ấy nhỉ?
Con quỷ đáp: - Trời, sao ngốc
vậy. Nếu có khách nào muốn qua sông, thì hắn chỉ việc ấn mái chèo vào tay người
ấy để họ chèo lấy, thế là hắn thoát nợ. Người kia sẽ thay hắn nghề chở đò.
Giờ thì mọi việc đã xong, ba
sợi tóc vàng đã nhổ được, ba câu hỏi cũng đã được giải đáp, bà lão để con quỷ
ngủ yên lành một mạch tới sáng.
Khi con quỷ lại ra đi và đi
khuất khỏi nhà, bà liền bắt con kiến trong nếp váy ra, hóa phép biến nó lại
nguyên hình người.
Bà nói: - Đây là ba sợi tóc
vàng ta lấy cho con. Còn ba câu trả lời thì chắc con đã nghe rõ khi con quỷ
nói.
Chàng đáp: - Vâng, con có nghe
được những điều nó nói. Chắc con không quên những điều ấy.
Bà lão nói tiếp: - Việc coi
như ta đã giúp xong. Giờ con có thể đi việc con được rồi.
Chàng chân thành cảm ơn bà lão
đã giúp chàng vượt được những khó khăn trong cơn nguy khốn. Chàng rời ngay âm
phủ, thẳng hướng đi về nhà, trong lòng vui phơi phới vì mọi việc đều được như
ý.
Khi chàng gặp lại bác lái đò,
bác xin chàng nói cho biết câu giải đáp mà chàng đã hứa khi trước. Chàng tốt số
nói:
- Bác chở tôi sang bờ bên kia
cái đã, lúc đó tôi sẽ nói cách bác thoát nợ chở đò.
Đặt chân lên tới bờ bên kia,
chàng nói với bác lái đò câu giải đáp của con quỷ:
- Khi nào lại có người đi đò
qua sông, bác hãy ấn mái chèo vào tay người ấy.
Chàng tốt số lại tiếp tục cuộc
hành trình, đến thành phố nơi có cây trụi quả, lính canh cũng đang đứng chờ
chàng nói cho biết cách giải. Chàng nhắc lại cho họ biết những điều chính chàng
nghe con quỷ nói:
- Hiện có một con chuột đang
gặm rễ cây. Hãy giết nó đi, sau đó cây lại ra những quả táo vàng.
Lính canh cám ơn chàng rối
rít, để tưởng thưởng công cho chàng họ biếu hai con lừa tải nặng vàng.
Sau cùng chàng tới thành phố
có giếng bị cạn khô, chàng nói cho lính canh biết con quỷ đã nói gì về chuyện
này:
- Ở dưới đáy giếng có một con
cóc ngồi nấp sau một hòn đá to, phải tìm nó giết đi, sau đó rượu vang lại chảy
tuôn ra nhiều như xưa.
Lính canh cám ơn chàng và biếu
chàng hai con lừa chở nặng vàng.
Đi mãi, đi hoài, cuối cùng
chàng cũng về tới nhà. Người vợ mừng vui khôn xiết vì những ý định của chồng
khi ra đi đều toại nguyện.
Ba sợi tóc vàng của quỷ mà nhà
vua nói chàng cũng có trong tay, giờ chàng đem dâng lên vua. Nỗi vui mừng của
nhà vua càng tăng lên khi nhìn thấy sau lưng chàng là bốn con lừa tải năng
vàng. Nhà vua nói:
- Con đã
thực hiện xong những điều kiện ta đặt ra, giờ con có thể sánh vai cùng công
chúa. Con rể yêu quý ơi, con lấy đâu ra nhiều vàng thế? Con hãy nói cho ta hay
đi. Chỗ này đúng là một kho báu vô giá.
Chàng thưa:
- Những thứ này con lấy ở bên kia sông, thay vì là cát thì ở đó toàn là vàng.
Máu tham nổi
lên, nhà vua hỏi: - Ta có thể đến đó được không?
Chàng rể
đáp: - Bẩm bệ hạ muốn lấy bao nhiêu thì lấy. Bệ hạ bảo người chở đò đưa sang bờ
bên kia, ở đó bệ hạ có thể đổ đầy bao lớn bao nhỏ mang theo.
Ông vua tham
lam vội lên đường ngay. Khi tới bờ sông, nhà vua vẫy gọi lái đò để qua sông. Đò
cập bến, người lái đò mời nhà vua xuống thuyền. Khi cập bến bờ bên kia, bác lái
đò ấn mái chèo vào tay vua, rồi nhảy thoát lên bờ. Vì tham lam nên phải chịu
tội. Giờ đây nhà vua phải chèo đò chở khách qua sông.
- Thế giờ
nhà vua có còn chèo đò nữa không?
- Không
chính nhà vua thì còn ai nữa! Chẳng có một ai cầm mái chèo đò thay vua cả!
Post a Comment